Nàng ta trong chiếc hồng y từ từ bay xuống từ cây Hòe, đứng trước mặt chúng ta đăm đăm nhìn ca ca, "Là ta quá ngu muội rồi, thân hình của hai người quả thực không giống nhau, người đó cao hơn ngươi chừng một tấc, bờ vai cũng rộng và dày hơn ngươi."
Vương Liên Hoa đi vòng quanh ca ca hết một lượt. Ngày thường nàng ta cửa đóng then cài, ca ca ta lại là người giữ phép tắc. Hai người họ trên thực tế không hề có sự giao thiệp nào trong cuộc sống. Đây có lẽ là lần đầu tiên Vương Liên Hoa nhìn rõ dung mạo của ca ca.
Vương Liên Hoa nói, chuyện lần đầu tiên xảy ra cách đây nửa năm.
Lúc nàng ta đang ngủ say trong đêm, có người xông vào bịt miệng nàng ta, định cưỡng ép. Nàng ta vừa định kêu cứu, kẻ đó lại nói, mình là Tống Thanh Xuyên, Tống Tú tài ở sân viện bên cạnh.
Ca ca ta mỗi sáng đều đọc sách nửa canh giờ (một tiếng) trong sân, Vương Liên Hoa vô cùng quen thuộc với giọng nói này, tuyệt đối không thể nghe lầm.
Vương Liên Hoa là người mềm lòng, nghe người đến là ca ca ta, không đành lòng hô hoán làm hỏng tiền đồ tươi sáng của huynh ấy.
Nàng ta khổ tâm khuyên nhủ kẻ đó rời đi, nhưng kẻ đó lại bắt đầu
động tay động chân, cưỡng h.i.ế.p Vương Liên Hoa.
Ngày hôm sau, Vương Liên Hoa muốn đi báo quan, nhưng lại sợ chuyện này bị lộ ra, bản thân sẽ phải chịu gièm pha của hàng xóm láng giềng. Nàng ta là một quả phụ, gặp phải chuyện này, chỉ cần nước bọt của thiên hạ cũng đủ nhấn c.h.ế.t người.
Đến tối, kẻ đó lại đến.
Sau này, kẻ đó ban ngày sẽ gửi thư tình, gửi trang sức cho Vương Liên Hoa, đến đêm khuya, lại đến tìm nàng ta.
Vương Liên Hoa thủ tiết nhiều năm, bất chợt gặp phải một Tú tài trẻ tuổi tuấn tú ái mộ mình, cũng thật sự không đành lòng từ chối.
Dần dần, nàng ta nửa đẩy nửa xuôi mà thuận theo kẻ đó.
Sau này, kẻ đó cứ mười ngày lại đến một lần, nhưng ngày nào cũng là đến vào ban đêm, và mỗi lần đều bắt buộc phải tắt đèn.
Cuối cùng Vương Liên Hoa phát hiện mình có thai, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.
Kẻ đó nói với Vương Liên Hoa, đợi sau khi mình đỗ Tú tài, sẽ đến cầu thân với nàng ta. Lại còn nói cha mẹ mình đều đã qua đời, nên cuộc hôn nhân này sẽ không có ai phản đối.
Vương Liên Hoa cứ thế mong chờ từng ngày, kết quả đợi được lại không phải cầu thân, mà là mất mạng.
Đêm ca ca ta đỗ Tú tài, kẻ đó vào phòng, như thường lệ cùng Vương Liên Hoa ân ái, đợi nàng ta ngủ say, kẻ đó bế nàng ta vào chiếc thòng lọng đã chuẩn bị sẵn, siết cổ nàng ta đến c.h.ế.t.
15.
Nghe Vương Liên Hoa kể xong, ta và ca ca đều trầm mặc.
Kẻ đó khi hành hung còn đeo một chiếc mặt nạ, hồn phách Vương Liên Hoa vừa rời khỏi thể xác, hồn phách chưa kịp ngưng tụ, đương nhiên không thể nhìn rõ dung mạo dưới lớp mặt nạ là gì.
Vậy là kẻ này, từ nửa năm trước đã bắt đầu lên kế hoạch hãm hại ca ca rồi.
Kẻ này không những tâm cơ sâu sắc, chiều cao gần bằng ca ca, thậm chí còn biết mô phỏng nét chữ của huynh ấy, học giọng huynh ấy nói chuyện.
Hai người và một quỷ cùng ngồi xổm trước mộ nghĩ ngợi khổ sở, qua một lúc lâu, ca ca ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Vương Liên Hoa: "Vương thẩm tử, ngoài y phục ra, ngươi còn may cho hắn thứ gì khác không?"
Vương Liên Hoa dùng sức vỗ mạnh vào đầu mình, ánh mắt thoáng chốc sáng rực: "Đúng rồi, ta còn may cho hắn hai đôi giày! Chân hắn lớn hơn chân ngươi hai cỡ! Đôi giày đó ta lén lút chuẩn bị để chúc mừng “ngươi” thi đỗ Tú tài, cố ý giấu trong ngăn tủ bí mật dưới gầm giường."
Ca ca ta vừa nhếch môi định cười, nụ cười còn dang dở đã đông cứng trên mặt.
Khi Bổ khoái lục soát nhà không hề tìm thấy giày, quả thật Vương Liên Hoa giấu rất kỹ. Chỉ là hôm qua, căn nhà nàng ta đã bị phóng hỏa, đôi giày đó, tự nhiên cũng đã hóa thành một đống tro tàn.
Ta quỳ xổm dưới đất chẳng còn giữ ý tứ, búi tóc đã sớm bị ta vò cho rối tung, lúc này trông như một chiếc tổ gà đội trên đầu.
Trước khi ca ca đỗ Tú tài, huynh muội chúng ta từng ảo tưởng rằng, một khi ca ca đỗ Cử nhân ra làm quan, nhờ vào khả năng giao tiếp với quỷ hồn này, sau này huynh ấy có thể trở thành một danh thần vang danh một thời. Cứ như Địch Nhân Kiệt và Bao Chửng vậy, hoặc còn lợi hại hơn cả họ.
Bởi lẽ họ xử án không chỉ cần tâm tư tỉ mỉ, bóc tách từng lớp để tìm ra chứng cứ, mà còn phải vắt óc suy luận đủ kiểu. Còn ca ca, chỉ cần triệu hồi vong hồn ra, hỏi rõ ai đã g.i.ế.c người là xong.
Sự việc lần này đã tàn nhẫn phá vỡ mọi ảo tưởng của chúng ta.
Nếu ngay cả quỷ hồn đó cũng không biết ai đã g.i.ế.c mình thì sao?
Ca ca ta mỗi ngày ngoài đọc sách ra thì chỉ có đọc sách, chưa từng xảy ra xung đột với bất kỳ ai. Ta vắt óc suy nghĩ cũng không thể ngờ, rốt cuộc là từ đâu chui ra một kẻ biết võ nghệ, biết viết chữ, biết giả giọng, nhất quyết muốn huynh ấy thân bại danh liệt?
16.
Trời sắp sáng, ta lấy ra chiếc ô đen đã chuẩn bị sẵn, bảo Vương Liên Hoa trốn vào trong ô.
Ca ca ta im lặng bước đi phía trước, trên đường đụng phải không ít người.
Ta cũng thất thần, trong đầu toàn là chuyện của Vương Liên Hoa.
Khi phụ mẫu còn sống, gia cảnh còn khá giả, ca ca học ở Tư Thục cũng là nơi tốt nhất trong trấn.
Huynh ấy ham học từ nhỏ, luyện được một nét chữ đẹp. Từ khi huynh ấy mười tuổi, hàng xóm đã thích đến nhà ta xin một bức câuđối do huynh ấy viết.