Khanh Phi Phàm - Chương 1

1.


Mạnh Bà đành chịu, đưa ta đi gặp Phong Đô Đại Đế.


Mạnh Bà nói:


「Đại Đế, cô nương này lòng mang oán hận, bồi hồi trên cầu mấy ngày, uống chín bát canh rồi vẫn không quên được tiền trần, qua không nổi Vãng Sinh Môn.」


Phong Đô Đại Đế uy nghiêm trang trọng:


「Ngươi có oán hận gì?」

Ta cúi đầu quỳ lạy, từ từ kể lại cho Phong Đô Đại Đế nghe —— Ta vốn là đích nữ của Nhiếp thị Bàng Sơn, nữ tử Nhiếp thị, đời đời làm chánh phi của Bàng Sơn Vương.


Năm ta năm tuổi, mẫu thân ta bệnh mất.


Vừa qua ba năm của mẫu thân, phụ thân liền mang kế mẫu và muội muội về.


Khi đó ta mới biết, phụ thân ở bên ngoài sớm đã có lòng dạ khác, muội muội kia chỉ nhỏ hơn ta một tháng.


Khi phụ thân còn, kế mẫu đối với ta dịu dàng nhỏ nhẹ, khi phụ thân vắng mặt, kế mẫu liền động một chút là đ.á.n.h mắng ta.


Không ngờ phụ thân mất trong một lần đi làm công vụ, từ đó về sau, kế mẫu liền nắm quyền kiểm soát trên dưới trong phủ.


Bà ta đuổi ta đến ở chung với hạ nhân, bắt ta làm những công việc thô bỉ bẩn thỉu.


Muội muội của ta trở thành tiểu thư tôn quý nhất trong phủ.


Ngày ta cập kê, Bàng Sơn Vương đến cầu thân.


Kế mẫu muốn muội muội thay thế ta, nên đã hạ đ ộ c trong thức ăn của ta, rồi vứt x á c ta vào giếng cạn trong sân sau.


Kế mẫu còn vu khống ta với Bàng Sơn Vương, nói ta không muốn gả cho Bàng Sơn Vương, đã bỏ trốn cùng một mã phu trong nhà.


Lời đồn đều nói, Bàng Sơn Vương đời này là nhân vật có dung mạo xuất chúng nhất và cũng tàn nhẫn độc ác nhất của tộc Bàng Sơn.


Hồn phách của ta bay vào chính sảnh, đậu trước mặt Bàng Sơn Vương.


Hắn ngồi ngay ngắn, mắt lạnh mày nhíu, mỗi một hơi thở đều khiến người ta run sợ.


Kế mẫu tuy sợ hãi uy áp của Bàng Sơn Vương, nhưng vẫn không quên gọi muội muội đến để tiến cử với Bàng Sơn Vương:


「Tri Vãn tuy đã làm ra chuyện làm nhục gia môn, nhưng may là vẫn còn Chỉ Nhu, nó cũng là con gái đích xuất của ta và lão gia, còn một tháng nữa là cập kê rồi ạ.」


Nhiếp Chỉ Nhu bưng một tách trà, cúi mắt thẹn thùng đưa cho Bàng Sơn Vương:


「Vương gia uống trà.」


Bàng Sơn Vương lại chậm chạp không nhận, cánh tay Nhiếp Chỉ Nhu giơ lên đã hơi mỏi, nàng ta đỏ hoe mắt nhìn Bàng Sơn Vương.


Nàng ta quen dùng mấy chiêu hồ mị tử này, khi phụ thân còn, nàng ta chỉ cần giả vờ ấm ức yếu đuối, phụ thân liền thuận theo nàng ta mọi thứ.


Chỉ thấy Bàng Sơn Vương phất áo đứng dậy, sắc mặt không rõ vui
giận:


「Ngày hai lăm tháng sau bản vương đến đón dâu.」


Hừ, nam nhân thiên hạ quả nhiên đều như vậy.


Kế mẫu và Nhiếp Chỉ Nhu không che giấu được niềm vui sướng, đang định tạ ơn, Bàng Sơn Vương lại nói:


「Bản vương không thích trà xanh.」


Bàng Sơn Vương sao có thể dễ dàng đồng ý hôn sự như vậy?

Dọc đường, ta không ngừng cầu xin bên tai hắn, mong hắn hãy tra xét tung tích của ta.

「Vị hôn thê của ngươi bỏ trốn cùng người khác, ngươi không giận sao? Trong nhà chỉ có ba mã phu, ngươi thẩm vấn một lượt là biết ngay thôi!」


Đáng tiếc hắn không nghe thấy.


Ngựa của hắn phi nhanh như gió, giữa đường đột nhiên có một đứa trẻ lao ra, mắt thấy móng ngựa sắp giẫm lên, Bàng Sơn Vương né không kịp.


Ta nhanh chóng chắn trước mặt đứa trẻ, dùng hai tay đẩy ra, đầu ngựa ngửa lên trời hí vang.


Đứa trẻ được cứu, ta cũng bị âm sai đến bắt đi.


Diêm Vương tra xét cuộc đời ta, nghĩ ta c h í c t.h.ả.m thương, hứa cho ta kiếp sau được phụ mẫu yêu thương, cả đời an lạc.


Nhưng ta uống canh Mạnh Bà rồi, cảnh tượng bị hạ đ ộ c c h í c t h ả m vẫn cứ lởn vởn không tan t.h.ả.m vẫn cứ lởn vởn không tan.


Phong Đô Đại Đế nghe xong, nghiêm giọng nói:


「Ngươi chấp niệm quá sâu, rốt cuộc cầu điều gì?」


Ta nói:


「Ta bị kế mẫu vu khống bỏ trốn cùng người khác, muốn chứng minh trong sạch, t h y t h ể của ta đang thối rữa trong giếng cạn, muốn được nhập thổ vi an.」


「Ta có thể cho ngươi như nguyện, nhưng cơ duyên đầu thai, sẽ phải thay đổi một chút.」


Ta đẫm lệ khấu đầu:


「Cho dù kiếp sau làm súc sinh, làm cỏ cây, ta cũng cam tâm tình nguyện.」


Phong Đô Đại Đế phất tay áo rộng, ánh sáng và bóng tối trước mắt biến ảo, ta nghe thấy lời dặn dò của Đại Đế trong hư không ——


「Ngươi không được để lộ thân phận, ngày tâm nguyện hoàn thành chính là lúc phải lập tức trở về địa phủ nhập luân hồi.」


Mở mắt lần nữa, ta đã trở lại trong phủ.


Hóa ra Phong Đô Đại Đế sắp xếp cho ta tạm thời nhập vào thân x á c của một tỳ nữ.


Trong lòng đột nhiên bị ném vào một cái túi thơm.


「Hồng Thúy, ngươi đi mua cho tiểu thư một lồng bánh trân châu của Cẩm Lâu!」


Lúc nhỏ ta cũng rất thích ăn bánh trân châu, nhưng một miếngnbánh trân châu đã tốn một lạng vàng, mỗi khi phụ thân trở về, đều mang cho ta và Nhiếp Chỉ Nhu mỗi người một miếng.


Sau khi phụ thân mất, ta chưa bao giờ được ăn bánh trân châu nữa.


Không ngờ Nhiếp Chỉ Nhu xa xỉ như vậy, một lần lại muốn ăn cả lồng.


Nàng ta nghĩ rằng mình ngồi vững vị trí Bàng Sơn Vương phi là có thể tiêu xài hưởng lạc.

Ta sẽ không để nàng ta được như ý!


Ta mang túi thơm ra khỏi phủ, trong lòng thầm tính toán, đây là một cơ hội tốt để đi tìm Bàng Sơn Vương.


Đứng ngoài cửa phủ Bàng Sơn Vương, ta dốc sức gõ cửa.


Một tỳ nữ đẩy ta xuống thềm đá.


「Tiện nhân ở đâu ra, dám đập cửa Vương phủ!」


「Ta là nha hoàn của Nhiếp phủ, có việc quan trọng cầu kiến Bàng Sơn Vương!」


Tỳ nữ nheo mắt đ.á.n.h giá ta một lượt, cười khẩy một tiếng.


「Đại tiểu thư nhà các ngươi theo trai chạy rồi, bây giờ nha hoàn cũng dám đến gõ cửa, ngay cả bái thiếp cũng không có, Nhiếp phủ các ngươi thật càng ngày càng không có quy củ!」


Ta biết Diêm Vương dễ gặp, tiểu quỷ khó chơi, bèn lấy một nén bạc từ trong túi thơm ra đưa cho tỳ nữ.
 

Bình luận
0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Bình luận
guest
0 Bình luận
Có thể bạn thích